BLUE TRAVEL
HOÀI NIỆM - JUNG YONG HWA
Những chuyến đi xa thường khiến tôi cảm thấy nhớ nhà và nhớ những kỷ niệm xưa.
Khi rời xa mái gia đình, bạn sẽ biết lúc còn ở nhà mình được nâng niu và thoải mái nhường nào. Khi nỗi sợ càng lúc càng tăng vì những lạ lẫm xung quanh nơi bạn đến, đấy chính là lúc hơn bao giờ hết bạn nhớ đến cảm giác thoải mái thân thuộc ở nhà.
Album tiếp theo, những buổi diễn live, người hâm mộ và những người cùng làm việc là những điều tôi thường nghĩ đến nên tôi không bao giờ cảm thấy đơn độc ngay cả lúc chỉ có một mình.
Nơi tôi đang đứng chắc chắn xa rất xa ngôi nhà tôi ở, nhưng khi nhìn lên ngọn đồi kia tôi thấy dường như đấy chính là sân khấu để tôi cất tiếng hát và xung quanh là bao người đang chờ đón…
Album tiếp theo, những buổi diễn live, người hâm mộ và những người cùng làm việc là những điều tôi thường nghĩ đến nên tôi không bao giờ cảm thấy đơn độc ngay cả lúc chỉ có một mình.
Nơi tôi đang đứng chắc chắn xa rất xa ngôi nhà tôi ở, nhưng khi nhìn lên ngọn đồi kia tôi thấy dường như đấy chính là sân khấu để tôi cất tiếng hát và xung quanh là bao người đang chờ đón…
Chẳng hiểu sao tôi thấy mình lâng lâng hoài niệm nhiều hơn là nghĩ về gia đình, bạn bè hay mái nhà nơi tôi sống
Ùa về trong tôi những hình ảnh thời thơ ấu, như thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến . Trong ký ức, tôi lại thấy mình hào hứng hò hét chơi bóng rổ với đám bạn, đẫm mồ hôi nằm lăn ra cát, nín thở rồi mở mắt đón ánh nắng mặt trời chói lóa.
Chắc hẳn bãi cát mịn và ánh nắng chiếu rọi khiến tôi có tâm trạng hoài niệm này. Nhìn đại dương mênh mông, miên man ký ức và nhớ nhà quá đỗi.
Tất cả đều xa lạ. Những ý tưởng cho giai điệu mới…. Nhớ một nơi rất xa. Cảm giác này thật khó tả.
Khi đi xa, tôi gặp lại quá khứ của mình. Và đó chính là những giây phút tôi vui sướng nhất.
Giờ đây tôi nhớ hoạt động thường ngày của mình quá, nhưng chẳng phải rồi tôi sẽ lại nhớ nơi đây khi quay về nhịp sống thường lệ sao?
Nơi này thật tĩnh lặng và yên bình, không một bóng người, chỉ có rì rầm tiếng sóng vỗ vọng đến bên tôi.
Tôi rất thích những ngày mưa. Cảm giác thư thái dễ chịu vô cùng. Nhưng không có nghĩa là tôi ghét ngày nắng nhé.
Được dạo bước nơi đây thật tuyệt. Tự hỏi rằng con đường này có đưa mình về nhà, liệu nhà mình có hiện ra phía cuối con đường.
Những phút cuối của cuộc hành trình luôn mang đến trong tôi cảm giác tiếc nuối. Nhưng về đến nhà, mở cánh cửa quen thuộc mới chính là phút giây thú vị nhất của chuyến đi xa, khi lai được cảm nhận mùi hương quen, những ngày tháng quen và cuộc sống thật của mình. Ah, rốt cuộc mình đã trở về!
Giờ đây tôi nhớ hoạt động thường ngày của mình quá, nhưng chẳng phải rồi tôi sẽ lại nhớ nơi đây khi quay về nhịp sống thường lệ sao?
Nơi này thật tĩnh lặng và yên bình, không một bóng người, chỉ có rì rầm tiếng sóng vỗ vọng đến bên tôi.
Tôi rất thích những ngày mưa. Cảm giác thư thái dễ chịu vô cùng. Nhưng không có nghĩa là tôi ghét ngày nắng nhé.
Được dạo bước nơi đây thật tuyệt. Tự hỏi rằng con đường này có đưa mình về nhà, liệu nhà mình có hiện ra phía cuối con đường.
Những phút cuối của cuộc hành trình luôn mang đến trong tôi cảm giác tiếc nuối. Nhưng về đến nhà, mở cánh cửa quen thuộc mới chính là phút giây thú vị nhất của chuyến đi xa, khi lai được cảm nhận mùi hương quen, những ngày tháng quen và cuộc sống thật của mình. Ah, rốt cuộc mình đã trở về!
Source : Blue Travel Photobook, CNBLUE
Cr: from scan by The stupid, Idea
Retrieved and typed by @zin_112@kites.vn
Vtrans by hoadai220@kites.vn
Cr: from scan by The stupid, Idea
Retrieved and typed by @zin_112@kites.vn
Vtrans by hoadai220@kites.vn